Bán mảnh đất vườn 300 triệu của bố để lại cho hàng xóm trước lúc m ấ t, anh trai cõng mẹ già ốm đến tận nhà tôi để đòi 200 triệu cho bà dưỡng già
Từ ngày bố mất, trong nhà anh em Tấn chẳng còn yên ổn được ngày nào. Bố để lại cho ba anh em mỗi người một phần đất, chỉ riêng mảnh vườn 300 triệu ở cuối xóm là dặn “để lại làm của hương hỏa”.
Nhưng rồi năm ngoái, khi mẹ ốm phải nằm viện, Tấn lặng lẽ đem bán luôn mảnh đất ấy cho ông hàng xóm để có tiền lo thuốc men và sửa lại mái nhà.
Anh trai cả – anh Toàn – nghe tin thì nổi giận đùng đùng, cho rằng Tấn “nuốt của chung”, kéo cả mẹ ốm dở đến tận nhà Tấn, vừa gào vừa khóc, nói:
– Bố để lại đất là để mẹ dưỡng già, chú bán rồi thì cũng phải đưa lại mẹ ít nhất 200 triệu!
Tấn tức lắm, bao nhiêu tủi hờn dồn nén suốt bao năm nay trào ra:
– Anh thử nghĩ xem, lúc bố mất ai là người lo ma chay, ai gánh mẹ đi viện từng đợt? Em làm vì trách nhiệm chứ có hời đâu!
Chết rồi có mang tiền đi được không mà tham thế hả anh?
Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Anh Toàn quăng cả ghế, hét lên, gọi điện cho họ hàng kéo tới ăn vạ ngay giữa sân nhà Tấn.
Cả làng bu lại xem, người bênh, kẻ chửi, xôn xao cả buổi chiều.
Mẹ thì khóc ngất, nói chỉ mong các con đừng vì chút tiền mà tan nát tình ruột thịt.
Giữa lúc mọi người đang ầm ĩ, thì có tiếng xe máy dừng trước cổng. Ông Tư – người hàng xóm đã mua đất – bước vào, tay cầm theo một túi hồ sơ.
Ông nói chậm rãi:
– Tôi đến nói rõ cho mọi người khỏi hiểu lầm. Hôm chú Tấn bán đất, chú ấy không nhận đồng nào cả.
Toàn bộ 300 triệu chú ấy nhờ tôi đứng tên, gửi vào ngân hàng cho bà cụ, sổ đây.
Cả nhà chết lặng. Mẹ run run mở cuốn sổ tiết kiệm, thấy tên mình đứng trên đó, nước mắt rơi lã chã.
Anh Toàn cúi gằm mặt, không nói được câu nào, chỉ biết lặng lẽ đỡ mẹ vào nhà.
Sau hôm ấy, cả họ không còn ai dám nhắc đến chuyện chia chác nữa. Người ta chỉ nhớ mãi câu nói của ông Tư khi ra về:
– Của cải chia mãi rồi cũng hết, chỉ có lòng hiếu nghĩa là để lại được lâu dài thôi.
Thuê được cô giúp việc trẻ xinh lại chăm chỉ, ngày nào cũng dọn phòng sạch bóng nhưng đến ngày con trai tôi cưới, cô ta bỗng la::o đến quỳ xuống rồi thừa nhận sự thật chấn động khiến cả h:ôn trường n áo lo ạn, hóa ra…

Ngày tôi thuê được cô giúp việc mới, ai cũng phải gật gù khen khéo.
Cô ta trẻ trung, khuôn mặt sáng sủa, lại khéo léo đảm đang.
Phòng ốc nhà tôi lúc nào cũng sạch bóng, cơm dẻo canh ngọt.
Nhiều lần họ hàng đến chơi, còn đùa rằng tôi “có phúc mới gặp được đứa giúp việc vừa hiền vừa giỏi”.
Suốt mấy năm trời, tôi coi cô ấy như người trong nhà.
Con trai tôi cũng quý mến, còn khen “mẹ tìm được báu vật”.
Rồi ngày trọng đại đến – đám cưới con trai tôi. Cả nhà tất bật, khách khứa đông nghịt, rộn ràng tiếng nhạc, tiếng chúc tụng.
Tôi đang hân hoan trong niềm hạnh phúc thì bất ngờ giữa lúc cô dâu chú rể chuẩn bị làm lễ, cô giúp việc bỗng
lao thẳng lên sân khấu, quỳ sụp xuống trước mặt con trai tôi và nghẹn ngào thốt ra câu nói khiến cả hội trường chết lặng:
“Cậu ấy… là con trai tôi!”
Tiếng xì xào nổi lên ầm ầm. Tôi bủn rủn chân tay, tim như rớt khỏi lồng ngực. Cả quan khách choáng váng.
Con trai tôi đứng chết trân, cô dâu ngã khụy xuống vì sốc.
Cô giúp việc tiếp lời, đôi mắt ngấn lệ:
“Nhiều năm trước, tôi lỡ dở sinh ra một đứa bé, không đủ điều kiện nuôi nên đành gửi vào cô nhi viện. Tôi cứ nghĩ con mình đã thất lạc mãi mãi…
Không ngờ, ông bà lại nhận nuôi nó và chính tôi… đã vô tình trở thành người giúp việc trong ngôi nhà mà con ruột tôi lớn lên.”
Tôi tái mặt, từng lời như nhát dao cứa vào tim. Khắp hội trường náo loạn, những tiếng bàn tán không dứt.
Nhưng cú sốc chưa dừng ở đó. Giữa cơn hỗn loạn, bố chồng tôi – người nãy giờ im lặng – bất ngờ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào cô giúp việc và gằn từng chữ:
“Cô còn chưa nói hết! Đứa bé đó không chỉ là con cô… mà còn là máu mủ của chính tôi!”
Tiếng hét ấy như sấm nổ giữa trời quang. Tất cả đều sững sờ. Tôi thì ngã quỵ, không tin vào tai mình.
Hóa ra, bí mật động trời bao năm nay lại phơi bày ngay trong chính ngày cưới của con trai tôi…