Thuê được cô giúp việc trẻ xinh lại chăm chỉ, ngày nào cũng dọn phòng sạch bóng nhưng đến ngày con trai tôi cưới, cô ta bỗng la::o đến quỳ xuống rồi thừa nhận sự thật chấn động khiến cả h:ôn trường n áo lo ạn, hóa ra…
Ngày tôi thuê được cô giúp việc mới, ai cũng phải gật gù khen khéo.
Cô ta trẻ trung, khuôn mặt sáng sủa, lại khéo léo đảm đang.
Phòng ốc nhà tôi lúc nào cũng sạch bóng, cơm dẻo canh ngọt.
Nhiều lần họ hàng đến chơi, còn đùa rằng tôi “có phúc mới gặp được đứa giúp việc vừa hiền vừa giỏi”.
Suốt mấy năm trời, tôi coi cô ấy như người trong nhà.
Con trai tôi cũng quý mến, còn khen “mẹ tìm được báu vật”.
Rồi ngày trọng đại đến – đám cưới con trai tôi. Cả nhà tất bật, khách khứa đông nghịt, rộn ràng tiếng nhạc, tiếng chúc tụng.
Tôi đang hân hoan trong niềm hạnh phúc thì bất ngờ giữa lúc cô dâu chú rể chuẩn bị làm lễ, cô giúp việc bỗng
lao thẳng lên sân khấu, quỳ sụp xuống trước mặt con trai tôi và nghẹn ngào thốt ra câu nói khiến cả hội trường chết lặng
“Cậu ấy… là con trai tôi!”
Tiếng xì xào nổi lên ầm ầm. Tôi bủn rủn chân tay, tim như rớt khỏi lồng ngực. Cả quan khách choáng váng.
Con trai tôi đứng chết trân, cô dâu ngã khụy xuống vì sốc.
Cô giúp việc tiếp lời, đôi mắt ngấn lệ:
“Nhiều năm trước, tôi lỡ dở sinh ra một đứa bé, không đủ điều kiện nuôi nên đành gửi vào cô nhi viện. Tôi cứ nghĩ con mình đã thất lạc mãi mãi…
Không ngờ, ông bà lại nhận nuôi nó và chính tôi… đã vô tình trở thành người giúp việc trong ngôi nhà mà con ruột tôi lớn lên.”
Tôi tái mặt, từng lời như nhát dao cứa vào tim. Khắp hội trường náo loạn, những tiếng bàn tán không dứt.
Nhưng cú sốc chưa dừng ở đó. Giữa cơn hỗn loạn, bố chồng tôi – người nãy giờ im lặng – bất ngờ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào cô giúp việc và gằn từng chữ:
“Cô còn chưa nói hết! Đứa bé đó không chỉ là con cô… mà còn là máu mủ của chính tôi!”
Tiếng hét ấy như sấm nổ giữa trời quang. Tất cả đều sững sờ. Tôi thì ngã quỵ, không tin vào tai mình.
Hóa ra, bí mật động trời bao năm nay lại phơi bày ngay trong chính ngày cưới của con trai tôi…
Nhà trai ra điều kiện đến đón dâu lúc 4 giờ sáng vì lý do cô dâu đã có b ầ u trước khi cưới

Trời còn chưa hửng sáng, cả xóm đã rì rầm xôn xao. Tin đồn cô Hương – con gái út nhà ông Lập – “chửa trước” chưa kịp cưới đã lan mấy hôm nay. Người ta thì thào rằng vì cái bụng lùm lùm kia mà nhà trai phải lật đật sang đón dâu ngay lúc
4 giờ sáng, kẻo để lâu thêm, cả họ mang tiếng.
Chiếc xe bán tải cà tàng của nhà trai ì ạch dừng trước cổng. Trên thùng xe chỉ có một mâm lễ vỏn vẹn
5 nải chuối xanh còn lấm tấm nhựa. Không trầu cau, không rượu chè, chẳng vàng mã, cũng chẳng phong bì. Bà con hàng xóm kéo rèm nhìn trộm, xì xào:
– Sính lễ thế kia mà cũng gọi là cưới à?
– Thế mà nhà gái cũng chịu… chắc xấu hổ quá nên đành nhắm mắt đưa con đi.
Nhưng lạ thay, cổng nhà gái vẫn đóng im ỉm. Đoàn nhà trai gõ cửa, gọi inh ỏi. Một ông bác râu dài giọng hắng hắng:
– Bên thông gia ơi, chúng tôi đến rước dâu!
Không một tiếng đáp. Bên trong tối om, cả căn nhà to tướng chìm trong bóng đêm. Người ta thì thào:
– Nhà gái tắt hết điện rồi!
– Không lẽ… họ đổi ý?
Giờ đã 4 giờ 15. Gió sớm thổi hun hút, tiếng chó sủa vang vọng càng khiến khung cảnh thêm rợn người. Cô dâu đâu chẳng thấy, chỉ còn đoàn nhà trai đứng ngơ ngác, tay cầm chuối, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Người mẹ chú rể cau có, thì thầm:
– Không lẽ họ định cho chúng ta một vố? Cứ tưởng nhà gái chịu nhục, ai ngờ…
Bỗng từ trong nhà, có tiếng kéo then cửa “kèn kẹt”. Tất cả nín thở. Cánh cửa hé ra, hé lộ bóng dáng ông Lập, cha cô dâu, với gương mặt lạnh lùng. Ông cất giọng rắn rỏi:
– Các người coi con gái tôi là gì? Chuối xanh cũng thành sính lễ à? Cưới vợ cho con trai hay mua rau ngoài chợ?
Cả đoàn nhà trai chết sững, không biết nên quỳ xuống van xin hay lặng lẽ quay về trong nhục nhã.
Không khí nặng như chì. Trời vừa hửng sáng, gà trong xóm cất tiếng gáy, càng khiến cảnh tượng trở nên éo le. Đoàn nhà trai mặt mày tái mét. Người mẹ chú rể cố nuốt giận, hạ giọng:
– Ông thông gia, chuyện này… nhà tôi cũng khó xử. Con Hương đã có bầu, chẳng cưới sớm thì thiên hạ dị nghị. Chuối xanh là… là lễ tượng trưng thôi, mong bên thông gia mở lòng.
Ông Lập chống gậy, ánh mắt quắc lên:
– Con gái tôi bụng mang dạ chửa đã đủ tủi nhục. Các người còn coi thường đến mức dâng có năm nải chuối? Muốn rước dâu thì phải để người ta ngẩng mặt với làng xóm.
Đoàn nhà trai nhao nhao, có người lẩm bẩm:
– Ờ thì… có bầu rồi, cưới là may cho nó, còn đòi hỏi cái gì…
Ngay lập tức, từ trong nhà, bà mẹ cô dâu bật đèn sáng trưng. Và rồi, cô Hương trong tà áo dài đỏ bước ra, bụng đã lùm lùm. Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt sưng mọng vì khóc cả đêm.
Cô quỳ sụp xuống trước mặt cha mẹ, nghẹn ngào:
– Con xin bố mẹ… đừng gả con đi nữa. Họ không coi trọng con. Con chấp nhận mang tiếng, nhưng con không thể sống kiếp nhục nhã.
Cả xóm ồ lên. Đoàn nhà trai chết lặng, mồ hôi rịn ra trên trán. Chú rể cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.
Ông Lập đập mạnh cây gậy xuống sân, giọng như sét đánh:
– Nếu hôm nay các người không mang sính lễ cho ra lễ, thì con gái tôi sẽ ở lại nhà này. Con tôi thà nuôi một mình, còn hơn làm dâu trong sự khinh rẻ!
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Chuối xanh vẫn nằm chỏng chơ trên mâm, lạnh lẽo như minh chứng cho sự coi thường.