Vừa đến đón dâu, mẹ chú rể ng ã lă n ra đất còn quần chú rể ư ớt sũ ng khi thấy cô dâu bước xuống từ cầu thang, trời ơi, sao lại như thế này…
Vừa đến đón dâu, mẹ chú rể ng//ã lă/n ra đất còn quần chú rể ư///ớt sũ///ng khi thấy cô dâu bước xuống từ cầu thang, trời ơi, sao lại như thế này…
Từ ngày gặp My, Thắng thay đổi hẳn. Anh không còn rong chơi như trước mà muốn ổn định, lập gia đình. My hiền lành, công việc ổn định, ngoại hình dễ nhìn và gia đình có nền tảng.
Khi Thắng đưa My về ra mắt, mẹ anh cũng gật đầu đồng thuận sau buổi trò chuyện.
Sau vài tháng tìm hiểu, hai bên gia đình nhanh chóng bàn đến chuyện cưới hỏi. My nói với Thắng:
“Em muốn may một chiếc váy cưới thật đẹp để giữ làm kỷ niệm. Mình đi du lịch cũng sẽ dùng nó chụp ảnh.”
Thắng đồng ý ngay. My chọn chiếc váy màu hồng tinh tế, thanh lịch, rất hợp với vóc dáng. Khi đem khoe với mẹ chồng tương lai, bà cười hiền:
“Xinh thế này mặc gì cũng đẹp. Lúc trẻ mẹ cũng ước có váy như vậy.”
Đám cưới được ấn định vào ngày đẹp trời. Mẹ Thắng chuẩn bị kỹ càng, từ lễ ăn hỏi đến lễ rước dâu. Sáng hôm đó, nhà trai khởi hành đúng giờ. Khi đến nhà My – một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô – mọi người đứng đợi cô dâu xuất hiện.
Khi đồng hồ chỉ gần trưa, từ trên cầu thang, My xuất hiện. Nhưng không ai ngờ cô lại mặc chiếc váy trắng cũ, có dấu vết lấm lem thay vì chiếc váy hồng như đã chuẩn bị. Mọi người sửng sốt. Mẹ cô lập tức hỏi:
“Con bị sao thế? Váy đâu? Sao mặc bộ này?”
My bình tĩnh đáp:
“Mẹ đừng lo. Con muốn nói vài điều trước khi về nhà chồng.”
Ngay lúc đó, đoàn nhà trai bước vào. Khi thấy cô dâu, mẹ Thắng bỗng choáng váng ngã xuống, còn Thắng thì lắp bắp không nói nên lời.
Cả họ nhà trai lặng đi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thắng run rẩy tiến tới:
“Tại sao em lại mặc chiếc váy đó… Em đưa ai đến đây vậy…?”
Một cô gái trẻ bước ra từ phía sau My – người có gương mặt rất giống một người quen cũ mà Thắng từng kể qua loa. My nắm tay cô gái ấy và nói:
“Đây là người từng gắn bó với anh Thắng. Cô ấy không còn muốn im lặng nữa. Hôm nay, cô ấy đến để lấy lại danh dự cho chính mình.”
Cô gái rưng rưng chia sẻ, ánh mắt hướng về phía nhà trai:
“Tôi từng gắn bó với anh Thắng. Nhưng khi xảy ra chuyện, tôi đã phải im lặng rút lui. Tôi không muốn phá đám cưới.
Nhưng hôm nay, tôi cần một lời xin lỗi. Và tôi mong mọi người hiểu rõ quá khứ trước khi bước tiếp.”
Cả khán phòng lặng đi. Thắng quỳ xuống, không nói nên lời. Mẹ anh chỉ biết ôm đầu. Cuối cùng, bố mẹ My bước tới nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Chúng tôi không thể gả con gái mình khi lòng tin đã bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Mời nhà trai về cho.”
Dù nhà trai cố gắng giải thích, gia đình My vẫn giữ vững quyết định. Cánh cửa dần khép lại.
My quay sang ôm người con gái kia:
“Chị không còn một mình nữa. Chúng ta đều xứng đáng được tôn trọng.”
Câu chuyện tưởng là kết thúc buồn của một lễ cưới, nhưng lại mở ra một trang mới cho sự thật và lòng can đảm.
Thông điệp: Khi lòng tin không còn, điều tốt nhất là buông tay đúng lúc. Chân thành và trung thực luôn là nền tảng vững chắc cho bất kỳ mối quan hệ nào.
Nhà trai cách nhà gái gần 500km, đón dâu về tôi say xe mặt c ắ t không còn giọt m á u, vừa bước qua cửa bà nội chồng đã chê tôi váy cưới tôi mặc xấ;/ u như "đống bùi nhùi đ ốt dở”

Đám cưới của Mai và Tùng tổ chức vào một ngày đầu thu ở Thái Bình.
Nhà gái ở tận Bắc Giang, cách gần 500 cây số, nên ngay sau lễ rước dâu, đoàn xe phải đi gần 9 tiếng mới về đến nơi.
Cả chặng đường, Mai say xe đến mức mặt tái nhợt, môi trắng bệch, váy cưới xộc xệch.
Vừa bước qua cổng, chưa kịp hoàn hồn thì bà nội chồng – người nổi tiếng khó tính trong họ – đã buông ngay một câu lạnh như dao:
“Con dâu nhà ai váy cưới xấu thế, trông như đống bùi nhùi đốt dở! Mất hết cả thể diện dòng họ!”
Tiếng cười khúc khích của mấy bà cô bên cạnh vang lên.
Mai cắn môi, cảm giác nghẹn đắng dâng lên tận cổ. Chồng cô – Tùng – chỉ đứng ngượng ngùng, chẳng dám bênh một câu.
Cô lặng lẽ kéo váy lên phòng, thay hết quần áo cưới, rửa mặt, rồi khoác lên mình bộ đồ ngủ giản dị màu xám.
Cả họ nhà chồng đang tụ tập dưới sân, ăn mừng, cười nói ồn ào.
Mai bước xuống, bình thản rót một cốc nước, uống một ngụm, rồi nói chậm rãi nhưng rõ từng chữ:
“Con xin lỗi nếu chiếc váy cưới hôm nay làm bà không hài lòng.
Nhưng có lẽ bà chưa biết, chiếc váy đó là do chính con thiết kế – mẫu vừa được chọn đi thi ‘Tuần lễ Thời trang Việt Nam’, trị giá hơn 80 triệu đồng, và do công ty con tài trợ.”
Không khí im phăng phắc.
Mấy người họ hàng đang gắp thịt cũng khựng tay lại.
Bà nội chồng tròn mắt, lắp bắp:
– Cô… cô làm nghề thiết kế à?
Mai mỉm cười, giọng bình thản:
“Dạ, con là Nguyễn Mai, giám đốc thương hiệu M.M Atelier, chắc bà chưa nghe tên.”
Tùng đứng như trời trồng. Anh chưa bao giờ biết vợ mình lại chính là người đứng sau thương hiệu thời trang mà anh từng thấy trên TV.
Mai tiếp lời, nhẹ như không:
“Con mong từ nay về sau, trong nhà đừng ai đánh giá người khác chỉ qua cái váy.
Vì có những thứ nhìn xấu, nhưng giá trị hơn nhiều so với vẻ ngoài.”
Cô đặt ly nước xuống bàn, quay lưng lên phòng.
Bà nội chồng im thin thít, mấy bà cô cũng ngại ngùng cúi đầu.
Tối hôm đó, Tùng gõ cửa phòng xin lỗi.
Mai chỉ nói đúng một câu:
“Nếu anh không dám bảo vệ vợ mình trước miệng đời, thì làm chồng để làm gì?”
Ba tháng sau, Mai dọn về Bắc Giang, mở thêm chi nhánh thương hiệu tại quê nhà.
Đến lúc công ty cô được mời hợp tác thiết kế đồng phục cho toàn bộ trường đại học ở Thái Bình, cả nhà chồng mới biết thế nào là “đống bùi nhùi” đáng giá thật sự.